cỏ

cỏ

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2023

Lại một mùa mưa,

Tối qua mình đi ngủ sớm hơn mọi ngày. Hơn 11h đêm đã nằm lim dim thay vì quá nửa đêm.

Mà y như rằng, cứ hễ hôm nào ngủ sớm, rạng sáng mình lại tỉnh giấc mắt thao láo mãi cơn say mới tìm trở lại. Đêm qua cũng vậy. Tầm 2h sáng mình tỉnh giấc, nghe ngoài trời tí tách nặng nhẹ. Vội lật chăn ấm ra, bước xuống giường đi qua khỏi cửa, nhìn qua cửa sổ hành lang ra bên ngoài. Trời đang mưa đêm. Từng hạt mưa bụi bay, li ti li ti trong không trung, qua ánh đèn đường nê-ông vàng vọt phả xuống mới nhìn thấy rõ được. Trời chuyển tiết rồi. 


Mới ngày vẫn còn nóng chỉ mặc manh áo vải, thế mà đêm đã se lạnh ngay, cùng mưa. Mặt đường ướt cả. Từng lùm cây phía dưới cũng ướt sũng, thẫm lại vì nước mưa. Miếng đất hoang bên kia đường, mưa nước đọng thành từng vũng nhỏ, phản chiếu ánh đèn đường loang loáng, rung rinh theo từng cơn gió mùa. Nhanh thật.

Mở nhẹ ô cửa kính cho gió đêm lạnh ùa tạt vào trên má, một cảm giác thật sảng khoái. Mà sao lòng cứ nặng nề. Trời đất bao la, gió trời lồng lộng. Nhìn bầu trời đêm mịt mờ trong cơn mưa bụi, mình những muốn là cánh chim bay lượn giữa màn mưa ấy. Cứ bay, rồi biến mất mãi mãi. Chẳng ai biết được bến bờ.

Đóng cửa lại, trở vào mềm cho ấm áp, mình nằm nghe tiếng mưa rơi bên ngoài. Tách, tách từng hạt, từng hạt một. 

Mình nhớ có một lần ở trường tổ chức đêm nhạc rock, trong sân trường. Trường Xây dựng thì nhỏ thôi, sân trường lại càng nhỏ, chẳng chứa được là bao. Nhưng nhạc rock sôi động, người người chen nhau hò reo, cả sân trường như vỡ òa, bao con người đam mê. Lần đấy mình chẳng thể nán lại lâu, vì nhà xa xe buýt muộn chẳng còn chuyến. Lúc mình về trời lạnh, chút mưa bụi bay. Từng bụi nước lơ lửng. Đọng trên tóc , mái tóc như phơi sương gió, bàng bạc. Đọng trên mắt, rồi vỡ òa ra trong ánh đèn đường như muôn ngàn vì sao rơi đọng lại trong mắt. Mình lúc ấy, ngây dại hứng từng hạt mưa bay, để thấy được sao trong mắt ấy. Đẹp đẽ, hồn nhiên biết bao. 

Mình nhớ câu hát , "Tôi đứng giữa ngả đường, chào đón gió mưa không chớp mắt". Không biết đã qua chưa cái thời khờ dại đấy? Chỉ thấy mình vẫn đứng đây, co ro dưới mái hiên, nhả từng ngụm khói bay về trời.

Mình từng đọc được đâu đó, Mưa bụi, dù đứng trong mái hiện cũng chẳng tránh khỏi ướt áo. Qủa thật, mưa cứ bay bay tới mọi ngóc ngách, mọi nơi chốn. 

Lòng người cứ liêu xiêu, rối như tơ vò, chẳng chỗ trú nào để nấp vào. 

Trong cơn mưa bụi bay mù mịt. 

Mưa về rồi, về cùng những nỗi buồn.

Không một chỗ nào để trú thân../