cỏ

cỏ

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2018

Vẫn chỉ ở đâu đây,

Mấy nay trời ấm lên, không còn vừa mưa dầm dề vừa rét mướt như một tuần trước nữa.
Tầm giữa trưa với đầu chiều, trời nắng, có phần nóng với chút gió mát thổi hây hẩy như trời mùa hè. Những ngọn gió như vậy thổi giữa mùa đông, vốn từ nhiều năm nay chẳng còn lạ lùng, khi mà mùa đông đang dần biến mất. 

Nhưng, điều làm mình lưu ý, đó chính là tiết trời này, thật giống với tiết trời những ngày giáp Tết vài năm trở lại đây. Thời tiết biến đổi khôn lường. Không còn là mưa xuân rả rích dầm dề rét mướt nữa mà thay vào đó là cái lạnh lúc sáng lẫn khi chiều về, để rồi trưa chiều hửng nắng gió Nam thổi lãng đãng trên những chợ Xuân rộn ràng. Sống giữa tiết trời này, làm mình nhớ Tết quá. Cũng sắp rồi, hơn tháng nữa thôi. 

Mình nhớ những Tết đã qua, khi tâm tư mình còn mộc mạc quá đỗi. Khi mà nhà cửa còn nhiều xốn xang háo hức cùng nhau chờ đón năm mới đang về. Chỉ cần một bộ quần áo mới, cắt một mái tóc gọn, dăm ba khay bánh mứt, chút nước non cùng cành đào cây quất, vậy là Xuân đã về vui vẻ lắm. Nay áo sống chẳng muốn chỉnh tề, tóc tai lòa xòa rủ,... nhưng Xuân vẫn đang về đấy. Xuân đang về cả ở trong lòng với bao hồi tưởng vì một vòng lặp nữa đang sắp khép lại rồi. Dẫu cho bao sự được mất là một đường thẳng chạy mãi, thì cái vòng quay bốn mùa vẫn quay trở lại để lòng mình nhớ nhung thêm.

Qủa thực, mình thấy mình vẫn còn trẻ nhỏ, nhỏ lắm. Vẫn háo hức chờ đón Tết dù cho trong niềm hân hoan ấy nay đã lẫn nhiều hờn trách buồn tủi lẫn lo âu, nhưng vẫn chờ lắm thế. Chờ được nhìn thấy một ngày mới đầy rạng rỡ. Để trong tiết Xuân ấm áp ấy, mình thấy mình đi giữa phố phường thân quen tĩnh lặng, được như lội ngược đời sống trở thành một đứa trẻ vô âu lo, đơn giản là đến với cuộc đời này trong niềm hân hoan và chiêm bái.

Mình chợt nhớ đến một cái Tết năm nào mất điện. Bố và chị gái đã về nội ăn Tết từ hôm mùng 2, cả ngày mùng 3 Tết cúp điện. Hai mẹ con ngồi nhà, ra vào, không tivi, không nhạc nhẽo, nhìn nhau. Rồi đi ra hàng ăn bữa trưa, bánh khoái tép, bánh tôm,.. Cho đến khi trời trở về chiều vẫn chẳng có điện, ngày Tết đường xá vắng hiu, đèn đường lười nhác bật, bóng tối thì xuống mau cùng những cơn gió lạnh cuối ngày thổi mạnh. Mẹ mới nói qua bên bác cả ăn cơm. Thế là đi. Lúc trở về, điện đã có từ thủa nào. Mở vội tivi, xem những chương trình ngày Tết. Niềm vui, chỉ đơn giản thế thôi.

Hay như năm nào ngày Tết mình trở bệnh. Bố và chị gái về nội ăn Tết về mình vẫn ốm. Bố ngồi ôm mình trong lòng, khi mà hồi đó nhà còn chưa sửa hay xây lại như giờ , chiếc bàn nước chân sắt cũ kỹ cùng chiếc ghế đôn ngồi quay mặt ra đường. Chiếc bàn cũ hỏng đến nỗi dù đã thử gia cố nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ đi một ngày trời đẹp năm nào. Ngoài phố trời chiều vàng ươm đến lạ, tiếng cười đùa của lũ trẻ râm ran, cùng với tiếng pháo nổ đì đùng.

Hồi sáng, xem lại đống ảnh cũ, bỗng thấy ảnh em mèo mình nuôi một thủa. Nó đã bỏ đi mà không một ai có thể trách cứ. Không biết đó là ngày nào. Chỉ đơn giản là chẳng còn nhìn thấy được nhau. Vậy mà nay bỗng lại thấy lại. Suy cho cùng, sự đi rồi nhưng vẫn chỉ ở đâu đây.