cỏ

cỏ

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2023

Một ngày như mọi ngày,

 Thời tiết mấy bữa nay sáng và đêm se lạnh, trưa chiều nắng ấm nhiều. Thật đẹp trời.


Chỉ còn chục tuần nữa là Tết rồi. Qua nghĩ vậy, thấy giật mình một chút, nhanh thật. Mới đón cái Tết mèo chẳng được bao lâu, cảm giác nỗi buồn xuân qua vẫn còn đâu đây. Ấy vậy mà... 


Không hiểu sao, năm nay lại vậy, chẳng mong chờ Tết tới gần. Chỉ muốn ngủ vùi trong mùa đông lạnh cùng với những cơn gió trời miên man. Mùa xuân, và mưa, và ẩm thấp. Những đêm mưa xuân hạt rơi tí tách, chậm buồn trên lá, trên mái tôn nhà. 


Qua mình nằm, tự nhiên nhớ lại Tết của nhiều năm xưa. Những chiều cuối năm, từ trên ban công tầng 2, nhìn xuống phố phường tấp nập đông vui, thấy rộn ràng trong lòng biết bao; nào đào, hoa, quất, nào người qua kẻ lại, như mắc cửi. Những chiếc xe thồ chở cây quất đến là to giữa phố, mọi người xin nhường đường. Hay một chú xe lai chòng chành yên sau cái xe đạp một chậu đào thế, xung quanh đâu đấy có tiếng suýt xoa, đào đẹp quá. Tiếng loa phường, tiếng leng keng xe rác, đầy hối hả những ngày cuối năm. 


Chiều tối 30 Tết, nhà cửa dọn dẹp xong xuôi, bữa cơm cuối của năm cũng xong, hai mẹ con tản bộ ra chợ . Chưa tối mà trời đã nhá nhem, đèn nê ông chưa bật, người bán hàng với những gánh hàng nhỏ, ngồi trong bóng trời chiều , mặt rạng rỡ hay ủ dột, một năm sắp qua, mình cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng cuối năm rồi, mà hàng sao chưa hết. Mình đi trong ánh trời chiều, cái se se lạnh, trong bóng tối, nhìn ngó những chút quà bánh phiên chợ cuối này, lòng bồi hồi, khấp khởi. Có khi mua được gì đấy, có khi không, chỉ là đi chơi chợ. 





Hai chữ đi chơi chợ, sao cứ mãi ám ảnh, hoài niệm trong mình cho tới giờ. Mẹ cho con 1 đồng con đi chơi chợ. Lạy mẹ con xin. Trong phiên chợ, ồn ào và náo nhiệt những tiếng rao, tiếng ngã giá, tiếng cân đo đong đếm hay tiếng dao chặt lên thớt 'phầm phập'. Có cả những bánh trái mà đám trẻ nhỏ mê mẩn cắn từng miếng nhỏ cho được lâu nếu có mua ăn. Người người đông đúc. Mình đi giữa dòng người, lòng rộn ràng hát ca, đôi mắt vô tư chẳng điều lo nghĩ. Ngây dại.  Mùi hương của rau củ thịt cá, màu sắc của hoa trái, và biết bao nụ cười. Phiên chợ xưa đã vắng, chợ thành phố giờ khang trang lắm, mà mình vẫn chỉ nhớ về chợ xưa. Chẳng còn như xưa, có lẽ là mình. Chỉ là, có chút luyến tiếc. Đi chơi chợ, xin cho được làm đứa trẻ thơ bước chân sáo, mua một đồng kẹo bánh, vừa đi vừa cười vừa nhởn nhơ ăn.


Mình chẳng thể quên được những ngày giáp tết, khi còn nhỏ, phố mình bán đào quất đông vui. Đám trẻ con nghỉ học, tụm ba tụm bảy, đi dọc phố nhà, nhanh tay hái trộm những quả cam vàng trĩu mọng rồi chia nhau ăn, miệng cười khanh khách. Hay đôi khi, được người lớn cho vài ba cành đào con, tay cầm ra đứng góc tư đường, hay giữa phố, rao bán kiếm thêm chút tiền tiêu vặt. Trời mưa lạnh, phố xá lầy lội. Mà ai cũng cười thật tươi. Phố Đinh Công Tráng, sau chẳng được bán cây cảnh ngày xuân nữa, tết trở thành ảm đạm hơn hẳn.  Mãi cho đến bây giờ.


Bóng chiều xưa lại tắt mất rồi.  





"Mỗi lần nắng mới hắt bên song,

Xao xác, gà trưa gáy não nùng,

Lòng rượu buồn theo thời dĩ vãng,

Chập chờn sống lại những ngày không.


Tôi nhớ me tôi thuở thiếu thời,

Lúc người còn sống, tôi lên mười,

Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,

Áo đỏ người đưa trước giậu phơi..."

(LTL)