cỏ

cỏ

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

Biết nói gì đây?



Hôm nay không hiểu sao tâm trạng lại có phần chùng xuống. Muốn nói thật nhiều. muốn viết thật nhiều, từng câu chữ trong đầu tưởng như bất tận bỗng nhiên trôi tuột đi đâu hết mất. Để rồi biết nói gì đây?

Muốn làm thật nhiều thứ. Muốn có thể thức trễ mỗi ngày để làm thêm dăm ba việc vụn vặt. hay như có thể tận dụng tối đa được buổi tối để học, để làm những điều mình thích. Nhưng ngày một ngày sự càng khó. Mình cảm thấy sự mỏi mệt từng ngày, không chỉ là ở thần trí mà thân xác này cũng mỗi ngày một rạo rã. Trí nhớ cũng đôi phần xao lãng, nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Sẽ thật nhanh thôi, sinh mệnh này cũng trả về với trời. Nhiều khi, cái sự thấy trước được ấy như một rào cản làm mình chùn bước lại, mà không cố gắng, nỗ lực hơn thêmg.

Dạo này mình hay nghe nhạc ru con Bắc bộ, từng câu chữ của đời sống người nông dân thủa nào. Mình chưa một lần sống đời như một người ngôn dân, nhưng không hiểu sao khi nghe, mình lại đồng cảm, xót xa đến vậy. Xót cho một quãn thời gian êm đềm đánh mất. Chẳng còn nơi nào, chẳng còn chốn nào à ơi trong câu hát chiều nữa. Sẽ chỉ còn những bụi mờ, những thanh âm cơ khí rầm rầm van rộn khắp trời.
Bao giờ cho chuối có cành,
Cho sung có nụ, cho cành có hoa,
Bao giờ trạch đẻ ngọn đa,
Sáo đẻ dưới nước thì ta lấy mình,
Bao giờ cây cải làm đình,
Gỗ lim thái ghém thì mình lấy ta…

Từng câu hát, từng chữ cứ âm ỉ vang vọng trong tâm trí như một nỗi buồn man mác đầy hoài niệm.
Gánh vàng đem đổ sông Ngô
Đêm nằm mơ tưởng đi mò sông Thương…
Nhiều đêm, trong cơn mê man, giai điệu ru con ấy vang vọng trong đầu, mình như người mộng du…như "Tôi đi trong gió…. Tôi đi trong sương…."

Hôm nay chẳng hiểu sao, nhiều lúc mình lại thẫn thờ tự hỏi, Bao giờ mới đến Tết nữa? Cũng hay, mình như một đứa trẻ nỏ lúc nào cũng háo hức chờ Tết. Mẹ con lại đi chợ sắm tết, nhìn đường phố mọi người như mắc cửi. Qua một ngưỡng cửa thôi, ngoài phố nhộn nhịp xiết bao.

Không còn là đứa trẻ nhỏ, nhưng mỗi khi thức giấc buổi sớm mai, theo thói mình vẫn nhìn quanh xem mẹ đâu. Mẹ đâu rồi? Bao giờ mới đến Tết nữa nhỉ? Để cậu ấm của mẹ lại biếng lười mỗi sớm mai chờ mẹ đánh thức dậy.

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2018

Một ngày như mọi ngày,

Một ngày cuối tuần uể oải thức dậy có chút trễ nải để đi làm. Okey, cuối tuần rồi, đi làm nốt sáng nay nào.

Một ngày như bao ngày hạ khác, nắng gió và bụi mờ. Cái nắng gay gắt quá. Cái nắng làm người ta khó chịu và bức bối, như muốn mỏi mệt mà nằm gục xuống.

Chợt nhớ tới ngày hạ nào ở Nantes. Con đường Olivettes, rue de Bel air, khu Centre-ville... với chút nắng hạ nhẹ nhàng. Những thứ đã qua. Dưới bóng cây đoạn lá nhỏ năm nào, dấu chân nay cũng bụi mờ. Nhưng bóng cây thì còn mãi đó. Bóng cây ấy, xanh một màu xanh mướt thả những bông hoa nhỏ mang hương thơm thoang thoảng xuống. Đời sống, nghĩ lại, cũng chẳng mấy khi được qua một mùa hoa thơm ngát ấy. Bởi người ta cứ vội vàng mà sống, mà đi lại qua nhau.

Tôi nhớ có một lần, ở Nancy nơi tôi học, vào độ mùa Xuân, khi hoa anh đào nở. Những vòm hoa rực một vùng trời. Nhưng gió cũng đưa cánh hoa xuống nhiều lắm. Tôi thường đứng đó, dưới những gốc cây, để được lẩn khuất trong cơn mưa hồng mỗi khi gió thổi. Muốn chìm nghỉm vào trong màn sương ấy, mà tan biến. Ngày ấy cũng xa quá rồi. 

Để rồi hôm nay, cuộc sống ngày nào đã đi vào quỹ đạo xa xôi quá đỗi. Ngày hôm qua còn đó, nay đã khác. Vật qua còn ở, nay đã đi mất. Mất là mất hút, chẳng còn thấy lại đâu nữa, dù làm cỡ nào. Có lẽ, sự được mất cũng vô thường. Chỉ biết thở dài. Tiếc nuối mà chi, khi cái vô thường là lẽ dĩ ngẫu khó tránh. 

Biết nói gì đây? Thôi lại về nằm trong căn nhà nhỏ, nghe quạnh quẽ, tĩnh lặng vây quanh đời sống này.