cỏ

cỏ

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Chuyện số 1.

Hôm nay, thời tiết giao mùa. Trưa chiều đều nắng nóng, nhưng khi xế bóng thì tối nhanh và trời mau nổi gió lạnh.

Trên đường về mình có tạt qua siêu thị nhỏ gần nhà mua chút đồ. Mới đó mà dễ đã hai năm mới quay trở lại siêu thị này. Bởi nó nhỏ quá, bởi nó bán ế nên ít cập nhật hàng hóa quá, và muôn vàn những lí do khác.

"Thiếp nằm trên chân chàng,
Đâu đâu cũng tội nghiệp,"

Cũng chính vì nó nghèo nàn quá đỗi, nên mình lại nhìn thấy lại được những thứ tưởng chừng đã mất.
Thấy lại cái bộ bát đĩa sứ in họa tiết đám cưới truyền thống và vinh quy bái tổ, thứ mà một thủa chưa xa mình đã từng dùng. Lòng chợt thấy buồn, thấy có phần chua xót, tiếc nuối. Chợt nhớ lại những chiều vàng vọt dạo ấy, ngồi ăn cơm một mình trong căn bếp vắng bóng người. Buồn chán. Chỉ biết ngồi đó, nhìn mây trời, và xoay vòng vòng chiếc bát, cái đĩa để coi họa tiết. Coi hoài, Coi mãi. Những muốn mua lại bộ đó để ăn cơm, để vui thú như ôn được chút gì đó xa xôi đã mất. Nhưng mà chúng mắc quá. Trước mình cũng chỉ có 2 chiếc bát, 1 chiếc đĩa. Cứ thế. Lúc nào cũng thiếu. Xoong nồi cũng mang ra thay bát đĩa.

Mình còn thấy lại cái hộp kem mà xa thật là xa, mẹ vẫn hay dùng. Giờ trông lại, mới thấy nó rởm làm sao. Mẹ thường dùng cũng lâu lắm rồi, từ hồi mình còn học cấp 1. Ấy vậy mà giờ vẫn bán. Bao bì đóng hộp vẫn thế, không đổi thay. Vẫn cũ kĩ, vẫn nhạt nhòa. Thế mà vẫn tồn tại. Nhớ có lần mình với chị, đã lòng vòng đạp xe để tìm mua bằng được hũ kem ấy tặng mẹ ngày 8.3. Giờ thì ngày đó cũng đã xa.

Vật cũ nay lại mà sự cũ đã trôi dài.


Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

Trịnh Công Sơn: Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình,

Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: “Mạ đi chơi chút nghe”.  Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn.

Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.

Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi.  Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.



Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi  ngậm ngùi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu…


Trịnh Công Sơn (1996)