cỏ

cỏ

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2022

Như cánh vạc bay...

 Độ này trời lạnh. Thật lạnh. Lạnh thật. 

Ngoài trời nhiệt độ lúc nào cũng chỉ mười mấy độ. Lòng mình cũng quắt quay nhiều phần.

Tại sao mình cứ phải cố chấp. Tại sao mình lại cứ phải chấp niệm. Tại sao lại cứ phải đau đến thế nhỉ? Chẳng ai nhớ đến mình đâu. Lời người đã nói rõ đến vậy. Hành động của người đã rõ vậy mà. Vậy mà mình lại cứ vẫn mong chờ. 

Mình vẫn nhớ rõ như in cuộc thoại ấy, lần mà vất vả lắm mình mới có thể kết nối được. Câu trả lời của họ thật bình tĩnh, thật dứt khoát. Vẫn ám ảnh, vang vọng trong mình mãi. 

Thật khờ dại.  

Đời còn bao nhiêu lần khờ dại rồi chết? 

Đôi khi mình nghĩ có lẽ chết cũng không quá tệ, như bác Ngạn từng nói vậy. Sống trên đời này, đủ những bất công, xấu đẹp, giàu nghèo, bệnh tật,...chỉ có cái chết là công bằng cho tất cả. Nhưng đời sống luôn thật đẹp, cỏ cây, hoa lá, chim muông, những tiếng ồn... Chúng là thứ luôn giữ mình lại với đời sống này. 

Mấy hôm rồi mẹ có hỏi mình có chuyện gì buồn. Mình chẳng nói gì cả, chỉ bảo là con vẫn ổn. Mấy hôm rồi mình cảm lạnh, mẹ ôm chăn gối vào phòng mình nằm ngủ, bảo là để đêm mình có sốt còn sớm biết mà xử lý. Đúng là, chỉ có mẹ mình mới vậy mà thôi. Chẳng ai quan tâm mình được vậy đâu. Thế mà mình lại buồn vì người dưng ngược lối cơ chứ. Dại thật. 

Sắp Tết rồi. Năm nay mình không có dự định đi Đông Hồ mua tranh tết nữa. Phần vì lạnh, phần vì cũng chẳng còn biết đi cùng ai. Không còn đi những hàng gốm sứ sắm sửa món này kia, hay lượn quanh bát phố cùng coi thiên hạ mua Tết. Chỉ còn đó lặng lẽ trong những hồi ức mịt mùng. 

Đêm mình nằm ngủ, chẳng hiểu tự bao giờ, mình chỉ nằm me mé một cạnh giường, để lại cả khoảng trống bên cạnh. Mình nhớ lại lần nhìn thấy LV ngủ ngày nào,đến nay phải đã chục năm rồi, cũng y hệt như vậy, chỉ nằm nghiêng nép mình vào một cạnh giường, và cả khoảng trống sau lưng. "Để khỏi cảm thấy khoảng trống không bên cạnh". Có lẽ là vậy thật. Càn khôn xoay vần, phiên người đã tới rồi, nay tới phiên mình mà thôi. Đời tới phiên nhau chẳng mấy chốc, chiếc bánh này nào ai thiếu phần. 

Những ngày này mình cảm thấy thật sự mỏi mệt. Mỗi ngày đều cảm thấy sợ hãi. Sợ phải đi ngủ, rồi lại phải thức dậy, phải đứng lên đi tiếp thêm một ngày nữa rồi đi ngủ. Cứ vậy, cứ vậy. Cảm thấy trống trải, bơ vơ hơn bao giờ hết. Không biết nên đứng lên từ đâu, không biết tựa vào ai. Người thì đã bỏ đi vui niềm vui mới. Đểu thật. Còn mỗi mình mình là dậm chân tại chỗ với mớ hỗn độn này.

Khép chặt lòng lại với đời. Có lẽ đó mới là chân lý. Mình mệt mỏi rồi.


"Ánh bảo anh viết thật dài cho Ánh, nhưng những dòng chữ không thể dài bằng nỗi nhớ được. Nỗi nhớ đã đi qua hết quảng đời dài hơn 20 năm. Đi từ Huế tới Đà Lạt về Sài Gòn và âm ỉ như một dòng dòng nước ngầm không quên lãng. Anh không thấy Ánh thay đổi gì khác. Cứ như vậy mãi mãi. Những kỷ niệm xưa đã nằm trong những bài hát của anh. Anh thì chẳng giữ lại gì cả. Thế mà cũng hay, hãy để một người khác giữ và mình thì lãng quên hoặc nhớ trên một văn bản không bao giờ có thật. Có những hạnh phúc không bao giờ mình đến gần được. Bình thường thôi, anh sống một mình và cố tìm một niềm vui của riêng anh."


" ...Suối đón từng bàn chân em qua

Lá hát từ bàn tay thơm tho

Lá khô vì đợi chờ

Cũng như đời người mãi âm u..."

Như cánh vạc bay ... ước gì mình cũng vậy, như cánh vạc chở hoàng hôn về núi mỗi chiều. 

Chênh vênh.  

Đẹp vô cùng và buồn...