cỏ

cỏ

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2016

Phố thị,

Hôm nay ngồi, chợt nhớ tới những phố thị xa lạ tới da diết, những phố thị mà có lẽ tôi còn chưa đặt chân tới bao giờ.

Không rõ tự khi nào, tôi luôn thích thú những chuyến đi với những thành phố mới xa lạ. Cái cảm giảc được ngồi tàu xe, nhìn nhà cửa đôi bên đường trong ánh dương hay chìm trong bóng tối dưới ánh trăng, với từng nhịp đèn neon phả xuống.  Gặp gỡ những con đường mới, ngồi ăn nơi quán ăn mới, mua vui bằng dăm ba câu chuyện nơi hàng quán ven đường nghe thứ thổ ngữ nhộn tai. Những con đường lạ lẫm mà luôn rộng cửa đón chào. Nói chuyện cười nhả với ai đó, người lạ, về đủ thứ mà chẳng cần giữ kẽ, vì biết có ngày nào gặp lại. 

Tự do tự tại. 

Cảm giác như trong câu hát:

"Đường phố dài một đường phố dài
Đường phố dài một chiều tôi tới
Đi lang thang tôi chào vẫy mọi người
Đường phố cười..."

Dù biết rằng, rồi một ngày, nơi phố thị ấy sẽ chìm vào trong một thứ nỗi buồn về thời gian. Nhưng lòng cứ hối thúc muốn đi...




Về một thành phố tôi đã xa,

Trịnh Công sơn, 1988

Gần ba mươi năm tôi chưa trở lại với Quy nhơn. Cái ý niệm về thời gian bao giờ cũng gây cho tôi một nổi buồn. Dạo ở đó tôi còn trẻ và tôi yêu biển vô cùng, Biến nhớ là bài hát tôi viếc cho những đường phố Quy nhơn. Những đường phố và biển và một người bạn gái hằng đêm cùng tôi ngồi nhìn biển. Điều ấy bây giờ đã trở thành quá khứ nhưng trong tôi Quy nhơn vẫn còn rõ như một tấm gương. Một tấm gương mà tôi có thể nhìn thấy tôi trong ấy.

Tôi soi vào quá khứ và tôi nhin thấy tôi ở biển trong những ngày biển động và biển lặng. Tôi nhìn thấy tôi lang thang trên đường phố Quy nhơn một mình. Một mình đánh billard ở đường Võ Tánh. Một mình nằm ngủ trong căn nhà trọ vào giờ giấc mà mọi người sum họ vui vầy với nhau.

Dạo ấy còn trẻ mà sao cô đơn quá sức, Thỉnh thoảng người bạn gái đến gọi cửa trong giấc ngủ lưng chừng và bảo tôi đêm nay trăng đẹp quá hãy ra ngoài biển ngồi chơi. Biển Quy nhơn đẹp nhưng hơi bẩn. Người bạn ấy bây giờ chồng con bộn bề hay nhàn nhã, không hiểu khuôn mặt ấy giờ đây như thế nào. Đừng nhắc lại quá khứ vì mỗi lần nhắc lại thì lòng trống trải buồn thiu.

Có những căn nhà trống gió thổi lùa qua mọi ngõ ngách, Tâm hồn con người cũng có lúc gió lạnh cũng lùa quanh. Đừng nhắc lại dĩ vãng. Nó đẹp nhưng không ích lợi gì cả. Chúng ta sống cho mỗi ngày hôm nay. Hôm nay cũng là quá khứ và chúng ta cố giành giựt với thời gian để biến ngày hôm nay thành một hiện tại vô tận.

Quy nhơn có những tháp Chàm đứng một mình lặng lẽ nghìn năm "mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ". Cái giấc mộng dài nó buộc con người không được quên và phải nhớ về những dấu tích đã in thành vết không tàn phai trên tâm hồn mỗi con người. Tôi luôn luôn là người đãng trí. Tôi đã quên nhưng vẫn có kẻ tỉnh táo không bao giờ quên bất cứ một điều gì cứ mãi quanh quẩn cuộc đời tôi để nói khẽ vào tai tôi điều tôi không muốn nhớ nữa.

Quy nhơn không hiểu còn thơ mộng như thời tôi những năm hai mươi tuổi? Cái tuổi ấy nhìn gì mà chẳng đẹp. Tôi vốn yêu người và yêu thiên nhiên. Có thể rất gần đây tôi sẽ chuẩn bị một chuyến trở về Quy nhơn để tần ngần ngồi nhìn một bờ biển của những ngày xưa, lúc một hạt cát cũng đủ làm tôi cảm động...