Hôm nay ngồi lại, tự nhiên mình thấy nhớ nước Pháp kinh khủng.
Mình nhớ những chiều cuối tuần thảnh thơi có nắng ấm, mình tản bộ từ ký túc về phía ngoại ô thành phố. Nơi đó không có quá nhiều nhà cửa, quán xá. Sẽ có thật nhiều những hàng cây xanh rung rinh trong gió, những con đường nhỏ trải dài rơi đầy những lá khô mà có lẽ vài ngày hay 1 tuần mới có người đi dọn. Người và xe cộ cũng sẽ vắng hơn. Mọi thứ không náo nhiệt, ồn ào. Chỉ có câm lặng, và tiếng gót giày dẫm lên từng chiếc lá vàng khô.
Có một chiều mình cùng anh Đồng, cũng là người Việt ở chung ký túc đã đi như thế. Hai anh em đi qua cả những khu phố của người da màu ở ngoại ô, nơi có tiếng nói cười khanh khách. Ra tới rìa ven thung lũng, nơi có cây táo dại mà cả hai cùng vui vẻ hái về ăn. Cây còn sai quả lắm, nhưng ở mãi trên cao nên chẳng thể nào hái hết được. Nhưng ai cũng nói cười đầy mãn nguyện, kéo một làn táo đầy trở về ký túc trong ánh chiều buông nhạt nhòa.
Có những ngày mình lang thang ra phía xa xa, nhìn những thảm cỏ mùa xuân xanh mướt, nơi có những bông thạch thảo, tuy lip, bạch đầu ông, diên vĩ dại thi thoảng nở hoa. Những ven đường nào là cúc dại trắng ngần, bồ công anh vàng ươm xinh tươi. Mọi thứ đều đầy sức sống, bởi thiếu vắng hình bóng của con người. Ở đó chỉ có nắng, gió, cái lạnh và sự tĩnh mịch. Giữa tĩnh mịch đó, vạn vật đều sinh sôi. Mình vừa đi vừa nhẩm hát mấy bài hát quen thuộc "Em hiền như ma soeur", "Hai năm tình lận đận", "Chỉ chừng đó thôi", và đếm chậm rãi từng nhịp bước chân. Mình đến nơi lâu đài nọ, nơi có những con đường rải sỏi. Nơi có nhiều nắng và bóng người hơn. Có hồ nước và những con vịt trời bơi lội. "Vào mùa đông, khi mặt nước đóng băng, bầy vịt ấy sẽ đi đâu". Câu văn trong "Bắt trẻ đồng xanh ấy" lần nào cũng văng vẳng trong đầu.
Có mùa sang xuân, những cây hoa anh đào nở rộ, Cánh hoa anh đào bay bay theo từng cơn gió, thật nhiều, thật nhiều. Mình đã đứng dưới gốc cây anh đào, mường tượng như mình chìm nghỉm trong màn hoa ấy. Cảm tưởng như mình biến mất. Tươi cười.
Nước Pháp xinh đẹp, với những buổi sớm mai trầm mặc. Nhìn về thành phố từ nơi xa, đi chợ mua một trái melon ngon ngọt, ngồi sân ga lúc buổi chiều nhìn những kẻ đến và đi. Hít thở cái không khí lạnh lạnh. Cảm giác một nước Pháp bình yên, câm lặng, thanh bình và có phần đơn độc.
Cảm giác đủ cô đơn đến độ giấu khéo được cả nỗi cô đơn của bản thân mình vào đấy.
Hòa làm một dòng chảy chung.
Mà trở thành bình thường.
Bất tận....
"Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa
Đưa em về dưới mưa, áo em bùn lưa thưa..."